CHƯƠNG 1
Holly áp chiếc áo len vào lòng. Những hồi ức lại ùa về theo mùi hương quen thuộc. Một nỗi buồn vô hạn, một nỗi đau sâu thẳm khiến tim cô nặng trĩu. Cô hoảng sợ. Ngôi nhà yên ắng quá! Trong nhà, chỉ có tiếng kêu ong ong phát ra từ chiếc tủ lạnh và tiếng tích tắc kim đồng hồ chậm rãi gõ nhịp thời gian. Gerry đã ra đi và mãi mãi không bao giờ trở lại. Điều đó là sự thật. Cô sẽ không còn được luồn tay vào mái tóc mềm mại của Anh,không còn được cùng Anh nói cười hạnh phúc trong những buổi tối ấm cúng, không còn được Anh vỗ về sau một ngày làm việc vất vả, không còn được kề cận bên Anh mỗi đêm dài, không còn được nghe Anh hắt hơi khiến cô tỉnh giấc mỗi sớm mai, không còn phải nạnh nhau chuyện tắt điện trước khi lên giường… Tất cả chỉ còn là hoài niệm.
Họ từng có một ước muốn rất đơn giản: được ở bên nhau cho đến hết cuộc đời này. Bất cứ ai quen biết Holly và Gerry đều ủng hộ cho mối tình của họ, bởi Anh và cô là hai người bạn thân thiết, là cặp tình nhân đẹp đôi và là đôi tri kỷ đã được vận mệnh gắn kết. Nhưng mấy ai ngờ được rằng định mệnh đôi lúc lại quá khắt khe và không chiều theo lòng người.
Sau vài ngày bị đau đầu, và mắt bắt đầu mờ dần, Gerry đồng ý gặp bác sĩ vì sự thúc giục của Holly. Cả hai đều nghĩ chứng đau đầu này là do căng thẳng hay mệt mỏi gây nên mà thôi. Nhưng không. Chuyện không đơn giản như thế. Một khối u đang lớn dần trong não Gerry.
Holly với tay gạt cần nước bồn vệ sinh, cô run lên vì cái lạnh toát ra từ sàn nhà và cố đứng vững để khỏi bị ngã. Gerry đã ra đi ở độ tuổi 30. Khi căn bệnh bước vào giai đoạn trầm trọng nhất, Anh vẫn can đảm đùa rằng, có lẽ Anh không nên sống một cuộc sống quá lành mạnh như thế, ít nhất thì cũng phải tận hưởng thêm thú vui “phàm tục” của cuộc đời này… Dù Anh cười lớn khi nói điều đó, cô vẫn có thể nhìn thấy sự hối tiếc trong mắt Anh. Anh hối tiếc về những điều mà trước đây đã không bao giờ Anh nghĩ là sẽ dành thời gian để làm, hối tiếc là đã chưa đến được hết những nơi Anh muốn đến, và buồn vì không còn được buồn vui với những trải nghiệm đang còn ở phía trước cuộc đời.
Trong Gerry, không còn nỗi sợ hãi của một con người bình thường khi năm tháng qua đi. Đƣợc già đi với thời gian bỗng chốc trở thành điều mà Gerry muốn đánh đổi tất cả để có được. Cả Holly và Gerry đều không bao giờ nghĩ rằng tuổi già không những là một thành tựu mà còn là một thách thức - Một thách thức mà cả hai đều không muốn nghĩ đến, không muốn nhắc đến… Cho đến ngày hôm nay… Holly lần bước đi từ gian phòng này sang gian phòng khác trong cơn thổn thức. Những giọt nước mắt cứ tuôn chảy, lăn dài trên má, tràn qua môi, vào miệng cô. Mặn đắng. Đêm vô tận. Không nơi nào trong ngôi nhà này cho cô cảm giác được ôm ấp hay vỗ về. Chỉ có im lặng bao trùm. Chiếc trường kỷ với cánh tay to uỳnh dang rộng mới hôm nào cả cô và Gerry còn đùa giỡn trên đó, giờ đây cũng thờ ơ với cô.
“Gerry sẽ không vui khi biết mình thế này”, Holly lẩm bẩm. Cô cố lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, và gắng không cho nước mắt chảy ra nữa. “Không. Gerry sẽ không vui khi biết mình buồn như thế”.
Đôi mắt to đen tròn của Holly lại sƣng húp lên vì đã khóc suốt đêm qua. Cũng như bao nhiêu đêm trước, gần sáng cô mới có thể chập chờn thiếp đi.Mỗi sáng thức dậy, cô đều phát hiện ra mình đang nằm ở đâu đó trong một tư thế không chút thoải mái, và sáng nay là trên chiếc trường kỷ. Chuông điện thoại réo inh ỏi làm cô choàng tỉnh giấc. Hẳn là mẹ hoặc một người bạn nào đó gọi đến an ủi cô. Trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô loay hoay lục tung mọi ngóc ngách trong nhà để tìm chiếc điện thoại.Dường như trong tâm thức, cô còn mong mình sẽ tìm thấy được một điều gì khác nữa.
- Alo! - Giọng cô khản đặc và yếu ớt trong điện thoại. Đã lâu, cô không còn để ý tới việc mình phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Người thương yêu nhất đời của cô đã ra đi mãi mãi. Và không gì trên thế gian này có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông đó trong tim cô.
- Ồ, mẹ xin lỗi con gái yêu, có phải mẹ đã làm còn thức giấc? - Giọng mẹ cô tỏ ra lo lắng. Mỗi sáng, mẹ Holly đều gọi cho cô để xem cô có được bình an sau một đêm dài đầy mộng mị hay không.Bà không cố ý đánh thức con gái dậy, nhưng lại nhẹ nhõm khi nghe Holly trả lời điện thoại của mình.
- Không, con ngủ ngon lắm, không sao đâu mẹ. Vẫn luôn là một câu trả lời như thế.
.....